hồ sơ dự thi

KN577398

LOADING IMAGES
- BÌNH CHỌN và CHIA SẺ để giúp thí sinh giành cơ hội PTTM miễn phí 500 triệu -
2546 Bình chọn
Trần Thanh Hiền
Hà Nội

“… Tôi từng mong tôi không là tôi
Tôi từng mong tôi giống bao người
Được sống thảnh thơi, sống như tôi vẫn mơ…”
Tôi rất hay nói với bạn bè, những người xung quanh “Ước gì mình trông xinh nhỉ, à không, trông bình thường là được”. Một ước mơ nghe lạ quá, thế nào là trông bình thường chứ? Đối với mọi người chắc hẳn đây là một ước mơ tương đối kỳ cục nhưng nó đã theo tôi và ám ảnh từ khi tôi còn nhỏ rồi.
Khi bắt đầu nhận thức được mọi điều xung quanh, nhận thức được ánh nhìn của mọi người thì tôi đã biết mình “khác thường”, có ai sinh ra với một mảng lông chiếm 1 bên má chứ? Đi học mẫu giáo hay đi ngoài đường ai cũng nhìn ngó và hỏi han, đôi khi thương cảm, khi tò mò, nhiều khi là những lời trêu đùa vô ý nhưng trong nhận thức của một đứa trẻ bấy giờ tất cả đều khiến nó ám ảnh sâu sắc hơn về việc nó khác với mọi người như thế nào. Trong quãng thời gian đó, mẹ đã tìm kiếm nhiều nơi để chữa trị cho tôi. Phải nói tới điều an ủi lớn nhất của tôi lúc đó là mẹ, một người phụ nữ mạnh mẽ vô cùng. Một gia đình không mấy êm ấm, cũng không khá giả, mỗi tháng lại bị thúc giục từ tiền học tới tiền điện, tiền nước…. nhưng mẹ vẫn cố gắng để chữa trị cho tôi, với hy vọng cô con gái bé bỏng không còn tự ti về bản thân nữa. Cuối cùng mẹ cũng tìm được một địa điểm thẩm mỹ cho tôi. Một lần, rồi hai, ba,…. qua 6 lần phẫu thuật, không biết có phải ông trời trêu ngươi muốn thử thách tôi hết lần này đến lần khác không, nhưng vết bớt thực sự đã biến mất nhưng di chứng còn lại, mặt tôi bị biến dạng cùng một vết sẹo dài xấu xí. Lại thêm lần thứ bảy, tôi được nuôi cấy túi nước với hy vọng để chỉnh hình khuôn mặt nhưng kết quả vẫn hoàn toàn vô ích, khi ấy tôi mới học lớp 5.
Khuôn mặt méo mó ấy theo tôi cũng đã hơn 10 năm, làm quen với nó, vui vẻ cười nói, gặp những người thật sự quý mến và khiến tôi thấy bản thân đáng giá… Nhưng mỗi lần khi có ai bâng quơ cười nói “ôi sao mặt méo sẹo thế này”, “nè mày xấu cũng chả phải vì mày béo đâu”, “ủa em đi phẫu thuật ở Viện thẩm mỹ Cát Tường đúng không”… những lời đùa tưởng như vô hại nhưng chính là những cú tát, ném tôi lại hiện thực. Đúng, tôi chả xinh mà còn xấu xí, thậm chí dị thường. Vờ như không sao, vờ như mình ổn, nhưng vẻ bề ngoài luôn ám ảnh và lấy đi một phần tự tin trong tôi cho đến cả khi tốt nghiệp và ra trường. Đi xin việc, ngoại hình không phải tất cả nhưng ai nói không phải yếu tố quan trọng chứ?
“Vậy thì tự đi lấy tiền mà phẫu thuật lại đi chứ sao?”, ước gì mọi chuyện dễ dàng vậy nhỉ. Ước gì gia đình tôi khá giả hơn, hay thôi, ước gì chưa từng xảy ra những trận đòi nợ, chạy trốn, sống trong sợ hãi………..
Thật may vì bên cạnh những điều tồi tệ, tôi có những tia sáng trong cuộc sống, là gia đình, bạn bè… và âm nhạc. Nhớ những ngày hai mẹ con nằm ôm nhau nhỉ biết khóc thôi, mẹ từng nói “Trong những ngày tối tăm nhất, âm nhạc đã cứu mẹ” và với tôi cũng vậy. Tôi mê hát, mê những khi hát vang, cả khán phòng chìm trong im lặng… để rồi vỡ oà trong tiếng vỗ tay khi tôi kết thúc. Đôi khi nhìn những ca sĩ hát trong concert của họ, tim tôi xúc động, mơ đến khi mình cũng được như họ.
Tôi vẫn luôn nghĩ “Ê ông trời, ông có lỗi với tôi nhiều quá nhé, có phải ông để dành những điều tốt đẹp hơn cho tương lai của tôi không?”. Một suy nghĩ vậy thôi cũng khiến tôi vui hơn và tin vào những ngày về sau hơn để khi biết tới chương trình “Hành trình lột xác”, tôi đã nghĩ, cơ hội của mình đây rồi!
Xin lỗi vì đã quá dài dòng và cũng cảm ơn vì đã đọc câu chuyện của tôi. Nếu có thể, hãy giúp tôi vươn tới ước mơ của mình nhé!

- BÌNH CHỌN và CHIA SẺ để giúp thí sinh giành cơ hội PTTM miễn phí 500 triệu -
2546 Bình chọn
BÀI DỰ THI KHÁC