Trần Thị Mai
Quê quán: Hòa bình
0 Bình chọn
Bình chọn & chia sẻ để giúp thi sinh được PTTM miễn
phí và nhận giải thưởng lan tỏa
Tôi tên là Trần Thị Mai, 36 tuổi, quê gốc miền Bắc, hiện đang sinh sống và làm việc tại thành phố Vũng Tàu, trong một căn phòng trọ nhỏ. Tôi là một người mẹ đơn thân, đã từng trải qua rất nhiều biến cố nghiệt ngã trong cuộc sống, nhưng vẫn kiên cường từng ngày để nuôi dạy hai đứa con trai mắc căn bệnh hiếm gặp Mucopolysaccharidosis (MPS) – một dạng rối loạn chuyển hóa di truyền khiến cơ thể các con bị biến dạng, nội tạng tổn thương nghiêm trọng, hạn chế vận động và trí tuệ.Con trai lớn của tôi sinh năm 2012, mang đầy đủ những triệu chứng nghiêm trọng nhất của bệnh MPS: đầu to, bụng phình, ngực lõm, sống mũi thấp, khớp cứng, cổ ngắn, khó thở, gan to, lách to, hở van tim, viêm phổi, viêm tai giữa(tất cả phụ thuộc vào mẹ) ... Từ lúc một tuổi, con phải truyền máu liên tục tại Bệnh viện Nhi Đồng 1, có tháng nhập viện tới 15–20 ngày. Tôi nhớ nhất có lần con phải nằm viện suốt 5 tháng trời mới được về nhà. Vì không có người thân hỗ trợ, tôi luôn phải mang theo cả bé nhỏ vào viện cùng. Có thời điểm, để có tiền chữa trị cho con, tôi buộc lòng phải để hai đứa nhỏ ở nhà tự trông nhau, còn mình thì đi giúp việc, bưng bê, bán hàng rong – chỉ mong có đủ tiền giữ lại sự sống cho con.Thế nhưng, định mệnh đã không mỉm cười. Con trai lớn của tôi đã qua đời khi con 12 tuổi … Tôi từng tuyệt vọng đến mức muốn đi theo con, nhưng rồi ánh mắt của bé nhỏ sinh năm 2017– cũng đang mang trong mình căn bệnh MPS – níu tôi lại. Hiện tại, con phải truyền Enzyme định kỳ mỗi tuần tại Bệnh viện Nhi Đồng 1 để duy trì sự sống. Mỗi lần nhìn con nằm mệt mỏi trên giường bệnh, đôi mắt nhắm nghiền mà bàn tay vẫn cố nắm chặt tay mẹ, tôi biết mình không được phép gục ngã.Suốt hơn 19 năm qua, tôi chưa từng nghĩ đến việc làm đẹp hay chăm sóc bản thân. Cuộc sống quá khốc liệt khiến tôi quên mất mình cũng là một người phụ nữ – cũng có những ước mơ, khát khao, và mong được một lần sống cho chính mình.Hôm nay, tôi mạnh dạn gửi đơn đến chương trình “Hành Trình Lột Xác”, không chỉ với mong muốn thay đổi ngoại hình, mà là thay đổi cả cuộc đời. Tôi muốn có cơ hội để trở nên tự tin hơn, mạnh mẽ hơn, làm chỗ dựa vững vàng cho đứa con trai còn lại, và tiếp tục hành trình làm mẹ đầy thử thách này với niềm tin và tình yêu lớn lao hơn bao giờ hết.Tôi tin rằng, nếu được lột xác, tôi không chỉ thay đổi diện mạo, mà còn có thêm sức mạnh để sống, làm việc, lan tỏa hy vọng đến những người mẹ đang âm thầm chịu đựng và chiến đấu như tôi.